Thế giới tâm linh bao la, rộng lớn và có vô vàn các cõi giới khác nhau, chứ không phải chỉ là “cõi âm” như hầu hết chúng ta đang lầm tưởng. Thời mạt pháp, người ta mặc tình tạo ác mà không mảy may quan tâm đến nhân quả báo ứng. Đến khi quả khổ trổ ra rồi thì vô phương chống đỡ, thật đáng xót thương.
Tuệ Tâm tôi chép lại những câu chuyện có thật về thế giới tâm linh và những chuyện tâm linh có thật gần đây nhất trong bài viết này. Nguyện người hữu duyên đọc được hiểu rằng: Không phải chết là hết đâu! Sanh tử luân hồi vô cùng đáng sợ. Sểnh một niệm có thể sa vào thai lừa, bụng ngựa, hoặc lạc vào cõi quỷ nhiều đói khổ. Hoặc đọa nơi Địa Ngục chịu cực hình trong muôn kiếp không ngơi.
Thời mạt pháp, chư tôn Thần giám sát cực nghiêm. Trong vô hình, mọi việc thiện ác ta làm đều có ghi chép lại. Hết thảy việc ta làm đều có nhân có quả, gắng sống thiện lương để hưởng cuộc sống tốt lành. Thêm vào đó, nên phát tâm niệm danh hiệu Nam mô A Di Đà Phật, cầu vãng sinh Tây Phương Tịnh độ. Sống bình an hạnh phúc và chết được vãng sinh, vĩnh viễn thoát khỏi sanh tử luân hồi!
Âm giới chuyện huyền bí có thật
Bà tôi kể hồi nhỏ, những lúc nông nhàn thì bà se nhang. Bà không hề tẩm hóa chất nào vào nhang, vì đây là vật phẩm dành để cúng dường. Có lẽ nhờ làm nhang bằng tấm lòng thành thuần khiết. Vào năm 30 tuổi bà bị bệnh nặng thì được Bồ tát cứu. (Trên đường phố bà gặp một bà già tu Phật giúp chữa cho lành bệnh).
Bà cụ này đã sắc thuốc trị cho bà tôi, sau khi uống thuốc xong, bà tôi lành bệnh, nhưng kể từ đó linh nhãn cũng khai mở. Bất kể là ban ngày hay ban đêm, bà đều có thể nhìn thấy âm giới huyền bí mà mắt phàm chúng ta không thể thấy.
Trước đây tôi hoàn toàn không tin vào chuyện tâm linh. Chẳng tin có thế giới tâm linh, cũng chẳng tin có âm giới và những câu chuyện huyền bí. Do bà luôn nhìn thấy những loài mà tôi không thấy, nên tôi luôn bảo bà là: Bà mắc bệnh thần kinh! Và cho bà là cổ hủ, phong kiến, mê tín.
Sau này, khi tôi có duyên may được nghe Phật pháp rồi phát tâm nhập đạo. Tôi mới hiểu và biết tri ân những gì mà đôi mắt âm dương của bà nhìn thấy. Bởi việc này đã giúp tăng thêm tín tâm cho tôi rất nhiều.
Lươn được phóng sinh cúi đầu cảm ơn
Tôi xin kể ra nguyên nhân khiến mình tu theo Phật. Mấy năm trước, tôi đang đi trên đường thì gặp người bán lươn. Nhìn cảnh họ róc xương lột da lươn, tôi thấy bất nhẫn quá nên quyết định mua hết số lươn còn sống để phóng sinh. Từ nhỏ tôi vốn sợ rắn, nên những loài có hình dạng giống chúng tôi đều sợ. Vì vậy mà số lươn nằm trong bao tôi không dám bắt. Phải rủ em gái cùng tôi đem tới công viên, nhờ nó bắt thả xuống ao giùm.
Do tôi sợ nên chỉ đứng xa xa phía sau mà nhìn. Kết quả: Khi lươn thả xuống nước xong, nhiều con còn bơi lại gần đến chỗ tôi. Trông chúng mạnh khỏe và hơn phân nửa đều ló đầu lên mặt nước, bu lại chỗ tôi. Chúng không ngừng gật đầu, cúc cung cảm tạ. Tôi nhận rõ ý chúng là như thế. Kỳ lạ là chúng không hề xúm lại chỗ em gái tôi, dù em ở rất gần chúng. Chúng chỉ bơi đến vây quanh tôi và không ngừng cúi chào, lâu thật lâu chúng mới chịu bỏ đi.
Chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ này, tôi hết sức bất ngờ và cảm động bật khóc. Tôi lờ mờ nhận ra: Chúng sinh bình đẳng, vật và người vốn có linh tính giống nhau! Trước đây tôi vốn là kẻ mê ăn mặn, luôn phản đối ăn chay. Hễ đến bữa ăn mà không có thịt cá thì tôi nhất quyết không chịu cầm đũa.
Kinh Địa Tạng siêu cảm ứng
Sau khi phóng sinh lươn xong, quay về nhà rồi, tâm tôi đã thay đổi. Tôi không còn hứng thú với việc ăn mặn nữa. Tôi bắt đầu nghiên cứu kinh Phật để hiểu thêm nhiều hơn về thế giới tâm linh và âm thầm cảm ơn những con lươn kia đã dìu tôi bước vào Phật môn.
Mới đầu tôi xem Kinh Địa Tạng, rồi từ đó mỗi tháng vào mười ngày trai tôi đều tụng kinh Địa Tạng. Bà tôi vốn không biết chữ và chẳng hiểu gì về mười ngày trai. Nhưng vào mười ngày trai, sau khi tôi tan sở về nhà, là bà luôn hỏi tôi:
– Hôm nay có phải con sẽ tụng kinh Địa Tạng không?
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Vì sao bà biết?
Bà đáp:
– Làm sao mà không biết được! Bà thấy các chúng sinh cõi quỷ ngay từ hồi chiều đã tụ tập đầy trong nhà. Đông hết đếm nổi luôn! Chúng đến để nghe con tụng kinh mà! Có những hôm thấy tối quá rồi mà tôi còn làm việc, bà đến gần bảo:
– Đừng làm nữa, lo mà tụng kinh Địa Tạng đi! Không nên để các chúng sinh kia quỳ đợi lâu, rất có tội và không tốt!
Hơn nữa, bà còn tả rõ cảnh tượng: Chúng quỷ chỉ tụ tập đúng vào mười ngày trai là những ngày tôi chọn để tụng kinh. Bà thấy trong số đó có cả động vật và người. Vong người thì mặc y phục thuộc về triều đại của họ.
Tôi trước đây mê ăn mặn, không ưa ăn chay, nên khiến bà khổ theo, bởi vì tôi mà bà phải giết vật tạo ác nghiệp nhiều. Trong thời gian tôi tụng kinh Địa Tạng, những chúng sinh bị giết ăn kia đều đến nghe kinh, có đủ heo, tôm, gà, cua, cá v.v.
Đặc biệt có một lần bầy cua tới, chúng vung vẫy mấy cái càng to, như hướng bà muốn nói là cả nhà tôi từng ăn cua. Tuy vậy khi chúng nghe tụng kinh thì rất hoan hỉ.
Bây giờ tôi không còn tụng kinh Địa Tạng nữa, mà thời khóa chính của tôi là kinh Kim Cang, Tâm kinh, Chú Lăng Nghiêm v.v. Đương nhiên bao giờ cũng có chúng sinh từ nhiều cõi trong âm giới huyền bí tụ tập đến nghe.
Học Phật vốn là buông bỏ chấp trước, nhưng vẫn có nhiều người càng tu càng chấp. Chấp nơi oan thân trái chủ, sợ oan thân trái chủ làm chướng mình nên bỏ cuộc không tu trì.
Ngài Ấn Quang từng giảng: Quý vị chẳng biết là quỷ cùng người luôn ở chung lẫn lộn hay sao? Bởi không chỗ nào mà không có quỷ! Dù ta không mời quỷ đến, nhưng nhà nào cũng có quỷ. Tính ra, chúng quỷ hiện diện đông hơn người gấp trăm ngàn lần.